BIỂU TÌNH, LỢI VÀ HẠI


 

watermarked-557332_252269248209712_27527429_n (1)

Chả mấy ai chịu tìm hiểu khái niệm trước khi tham dự sinh hoạt chính trị để suy xét về Lợi – Hại & dành ra 5′ phân vân: Nên – Không nên?!

Biểu tình, tuần hành.. là sản phẩm du nhập từ phương Tây, quê hương của nền chính trị nghị trường đa nguyên, cái nôi của nền công nghiệp. Ý thức chính trị, thái độ công dân, phương pháp thể hiện chính kiến & quan điểm xã hội của người dân phương Tây khác xa với người phương Đông.

1/ Ý thức kỷ luật tự giác: Dù ở giữa rừng, không có chỉ huy, dù là kẻ bại trận.. nhưng cứ từ 3 người trở lên là lính Đức đi đều. Dù nửa đêm đường phố vắng ngắt nhưng xe vẫn dừng trước đèn đỏ ở Stockhom, London..

2/ Đặc thù chính trị: Các đảng ít mang tính lý tưởng như tên gọi, tôn chỉ mà là đại diện cho 1 nhóm tài phiệt tư bản nhất định (tương đồng quyền lợi). Các đảng cần quần chúng để tạo hiệu ứng đám đông nhằm tranh giành cử tri. Vì thế, biểu tình được các đảng mê mẩn & khai thác tối đa.

3/ Đặc điểm xã hội: Với nền công nghiệp có bề dày 500 năm nên các công đoàn, nghiệp đoàn, hiệp hội có vị trí, vai trò rất lớn. Dù là đại diện cho công nhân nhưng các lãnh đạo công đoàn, nghiệp đoàn, hiệp hội lại là những nhà hoạt động xã hội chuyên nghiệp. Điều tiết, giảm thiểu xung đột lợi ích giữa giới chủ với công nhân đã làm nên vị thế của các nhà hoạt động XH này. Khi cần gây sức ép lên chính phủ, các nhà hoạt động XH sẽ sử dụng CN để tạo áp lực quần chúng.

Do đó, biểu tình ở phương Tây là chuyện cơm bữa, nhàm đến nỗi báo chí chả thèm đăng, chính phủ chẳng đoái hoài bận tâm. Mọi chuyện giao phó cho cảnh sát. Bất cứ cuộc biểu tình nào cũng có mặt các chú Polic vạm vỡ, đằng đằng sát khí, dùi cui lăm lăm, vòi rồng chực sẵn & súng bắn hơi cay dày đặc. Mời các vị vô tư biểu tình!

Cũng có những cuộc biểu tình không bị trấn áp: Từ 1968 – 1973, ở châu Âu có hơn 25.000 cuộc biểu tình với hơn 600 triệu lượt người tham gia để phản đối chiến tranh xâm lược Việt Nam của đế quốc Mỹ. Vì đây là sự thịnh nộ của lương tâm, ít có bóng dáng đảng phái/tôn giáo/công đoàn đóng vai trò chủ động nên các chính phủ châu Âu dù thân Mỹ hay không cũng không dám đàn áp vì rất có nguy cơ bùng nổ xã hội.

Tóm lại, biểu tình luôn do 1 tổ chức chính trị, thủ lĩnh hoạt động XH tổ chức với mục tiêu rõ ràng & những toan tính cụ thể. Chưa hề có bất cứ 1 cuộc biểu tình nào do nhà cầm quyền phát động (dù đất nước lâm nguy) vì không bao giờ đạt được bất cứ thành quả nào thông qua biểu tình. Dù 5 tỉ người trên hành tinh đi biểu tình phản đối, Mỹ vẫn cứ đánh 1 nước nào đó mà Mỹ muốn. Từ 1968 – 1973, dù > 25.000 cuộc biểu tình rầm rộ khắp các thành phố lớn châu Âu nhưng ở VN vẫn có hàng triệu tấn bom rơi, hàng trăm ngàn trận đánh lớn nhỏ đẫm máu & quyết định thắng bại nằm ở 2 vế: Thành quả chiến trường & nghệ thuật ngoại giao quốc tế (kể cả trên bàn đàm phán). Biểu tình là công cụ mà kẻ tổ chức lợi dụng sức mạnh đám đông nhắm vào chính phủ. Các cuộc biểu tình ở đô thị miền Nam trước 1975 luôn có bàn tay cộng sản & họ đã thành công khi:

1/ Lăng nhục chế độ Thiệu là chó săn của Mỹ giữa thanh thiên bạch nhật.

2/ Đánh thức, kích động tinh thần chống Mỹ ngụy trong giới trẻ & nhân dân. Tạo bất ổn xã hội, chi phối sức kiểm soát an ninh của đối phương.
(Biểu tình => Đàn áp => Thương tích => Căm hờn => Cộng sản có lợi).

3/ Gạn lọc những nhân tố tích cực hăng hái để bổ sung cho chiến trường.

Rõ ràng, không có bất cứ cuộc biểu tình nào mang ý nghĩa Quốc gia <=> Quốc gia đạt được thành tựu. Nó chỉ là dịp phô trương thanh thế, uy lực của 1 đảng phái nào đó muốn quảng bá hình ảnh trước công chúng (nực cười trong các cuộc biểu tình ở Phi, Hàn, Thái.. đòi Nhật bồi thường cho những phụ nữ bị sử dụng làm nô lệ tình dục trong chiến tranh thế giới thứ 2. Khi cuộc biểu tình thu hút được sự chú ý đám đông, các đảng viên của đảng tổ chức BT chạy đi phát tờ rơi: “Hãy bỏ phiếu cho XYZ..”).

Các cuộc biểu tình phản chiến sôi sục ở Mỹ chỉ lờ mờ bóng dáng lương tri (theo nghĩa phổ quát) mà đậm tính thực dụng kiểu Mỹ. Trước chiến tranh VN, Mỹ không áp dụng chế độ quân dịch mà thanh niên tự nguyện đi lính như 1 nghề kiếm sống. Từ 1965, quân dịch bắt buộc cho cả các trường đại học. Vì sợ chết vô nghĩa, sinh viên chỉ còn 2 chọn lựa: Hoặc là trốn đi nước khác như Bill Clinton hoặc xuống đường như hàng chục triệu sinh viên không có cửa trốn. Phụ huynh cũng xuống đường vì họ xót con em đang làm tấm bia thịt cho Việt Cộng. Dĩ nhiên, các cuộc biểu tình khiến các nhà sản xuất vũ khí/lái buôn chiến tranh bực mình. Vậy là nền Dân Chủ Mỹ thẳng tay quật dùi cui vào đầu Hòa Bình (xịt máu).

Trở lại vụ 05/06 & 12/06. Bất cứ người VN ngay ngắn tử tế nào cũng uất ức phẫn nộ trước sự lưu manh, đê tiện & ngang ngược của lũ hiếu chiến, bá quyền, bành trướng trong bộ máy cầm quyền Trung Quốc (giới chính trị, quân sự chóp bu TQ không phải ai cũng hung hăng). Nhưng nếu ta có trong đầu chất gì đó gọi là não & não kia có vài nếp nhăn của cái gọi là trí tuệ thì ai cũng hiểu, nguy cơ chiến tranh còn xa. Muốn giành lại chủ quyền thiêng liêng thì không còn con đường nào khác ngoài 2 yếu tố: Thành quả chiến trường & nghệ thuật ngoại giao quốc tế! Đó là công thức bất di bất dịch cho bất cứ xung đột nào. Muốn thắng trên chiến trường phải có nền quốc phòng mạnh. Muốn có quốc phòng mạnh, kinh tế phải phát triển. Muốn phát triển kinh tế phải ổn định xã hội.

Trước đó 10 ngày, Việt Tân phát đi lời hô hào biểu tình, lên kế hoạch tài chính (dự trù 30 – 50.000 người, chi phí in áo, cờ, biểu ngữ, ăn uống, tàu xe, liên lạc, thưởng khích lệ tinh thần.. ~ 200usd/người), khai thác tối đa ưu thế internet, cho chân rết len lỏi vào các trường đại học, lợi dụng chân gỗ trên các diễn đàn có ban quản trị lỏng lẻo, yếu kém để xách động cộng đồng. Hầu hết người tham gia đều trẻ nên đừng bảo họ không biết internet & lời hiệu triệu của Việt Tân, càng đừng nên nói dân IT mà không biết Việt Tân là gì (như lời thanh minh về sau). Nhà cầm quyền dù chả hứng thú gì với những hành vi phổi bò hăng tiết vịt của đám nông cạn, hời hợt nhưng cũng lỏng tay cho nó diễn ra nhằm các mục đích:

1/ Việt Tân bộc lộ lực lượng (qua tổ chức/vận động/hậu cần/điều hành..)

2/ Cho đám đông xả xì trét. Tiện thể lấy đó làm thành quả để mà khoe: “Ờ.. tao cũng dân chủ chớ bộ?!” nếu lỡ mai này có thằng nào rỗi mồm hạch hỏi về nhân quyền, dân quyền chi đó (Mỹ ưa chơi trò này).

3/ Luyện tay nghề cho l.l an ninh lâu nay rỗi việc (thiếu cọ xát thực tiễn)

4/ Lấy tiếng với thế giới & đánh động các lân bang đồng cảnh ngộ.

Kết cục, những kẻ đi biểu tình/tuần hành tẽn tò quê độ khi hình ảnh họ phơi mặt trên báo Vichoco bên cạnh các khẩu hiệu sặc mùi xú uế. May mà họ còn biết ngượng (dù vẫn cố thanh minh, gỡ gạc). Chỉ xót xa thương Hoàng Lan đột tử vì lời trù ẻo của Khoằm, thảm hại cho CCB dỏm Mai Thanh Hải & 1 nhúm mấy em rận trở nên bơ vơ hơn lúc nào hết vì đã hoàn toàn lộ mặt trước cộng đồng yêu nước Việt thật thà & thông minh. (Bài này vốn dĩ là 1 comment nhưng thấy các blog ‘bạn’ hát ca khen ngợi biểu tình nên dời ra đây để cộng đồng tiện theo dõi & tranh luận)
——————————-
Tác giả: Lê Vũ

GIẢ CHỐNG TRUNG QUỐC, THỰC CHỐNG CHÍNH QUYỀN


Chỉ cần điểm mặt những trang web, những trang blog đang kêu gào, cổ vũ, ủng hộ lời kêu gọi biểu tình “Phản đối Trung Quốc gây hấn và xâm phạm chủ quyền Việt Nam trên biển Đông” vào 08h30 ngày Chủ Nhật 02.06.2013, Tại Hà Nội: Khu vực HỒ GƯƠM, Tại TP Hồ Chí Minh: CÔNG VIÊN 30/4, chúng ta sẽ biết ngay sự thật đằng sau cái chiêu bài “Phản đối Trung Quốc” của họ. Chống Trung Quốc gì mấy cái gương mặt cũ mèm với cái “kịch bản” cũng cũ mèm này?

watermarked-557849_401544179902312_1173585872_n

Chả có gì lạ hết, tất cả đều nằm trong kịch bản. Chống Trung Quốc xâm lược chỉ là cái cớ, có cớ rồi thì chống chính quyền.
Có sự kiện, có tiền đút đít, đến anh bán phở cũng biết đám rân trủ sẽ tụ tập và sản phẩm là kịch bản như này:
Bước 1: Xin phép.
Biết trước xin phép biểu tình sẽ không được, nhưng cứ xin, xin để có cái cớ chê trách chính quyền vô cảm, có cái cớ chê bai pháp luật, có cái cớ để tụ tập quay phim lên in tờ nét. Này nhé, tôi xin rồi đấy nha, tại anh không giải quyết nên tôi mới đi đấy nha. Tại anh hết chứ không phải tại tôi.
Biết trước sẽ bị ngăn chặn. Ô kê, mong cho điều đó sớm xảy ra. Càng thô bạo càng tốt. Nếu cần, cho đàn bà, trẻ em đi trước, mình đi sau chụp ảnh gửi ảnh Sàm, anh Diện cùng đám đề tử của anh Tương cà mắm muối là ô kê, lên mạng.
Bước  2: Tụ tập thị uy
watermarked-552451_242700855833218_1135712307_n
Đã xin phép hẳn hoi, đơn từ đàng hoàng mà không trả lời, ta cứ tụ tập, cờ sao, băng rôn, biểu ngữ với nội dung chính đáng, chỉ chống Trung Quốc xâm lược, không chống chính quyền xem làm gì được?
Cản trở là chống lại dân, ha ha, kế này độc.
Bùi Hằng, Phương Bích đâu? À quên, hai cô đã giải quyết tiền nong xong chưa? Nhanh còn ra bờ hồ.
Anh này, anh kia, cô nọ nhớ chưa? công khai lên mạng, hẹn hò tử tế, nhập đoàn đi đầu, mồm càng to càng tốt, gào vào mặt nhân viên công quyền cho đến khi anh ta phát khùng lên, bọn anh chụp quay. Ô kê?
Tiếp theo, chưa bị bắt thì phải dấn thân, cần thiết thì tự xé áo tụt quần, xé cờ và biểu ngữ, yên tâm đi, bọn anh sẽ quay. Nhớ lao vào thằng nào mặc quân phục ấy, ngã ra, giãy đành đạch, bọn anh cũng sẽ ghi. Nhớ chưa?
Còn các chú này, muốn lên báo, muốn trở thành hót boy không? rất dễ, chỉ cần 5 phút cả thế giới sẽ biết chú là ai. Cầm cờ, cầm loa và gào, nhớ là phải gào vào loa, phất cờ bạt mạng. Yên tâm, chú sẽ bị bắt cùng anh này, chị kia, khi bị hỏi nhớ ghi âm. Được chưa? Nếu được rồi thì cứ thế mà làm.
À quên, cụ, cụ là hót gơn 82, cụ sẽ bay vè vè quanh Lộc Hà và gào như mọi khi, đảm bảo không có cao xạ nào bắn cụ đâu. Thế nhé.
Chắc chắn chỉ 10 phút sau đoàn giải tán. Các chú sẽ được thả cùng các chị nhà báo não nàng, và mấy dáo xư khả kính. Như thế là hoàn hảo. Có ý kiến gì không?
Bước 3: Xào bài
Các vị tiến xĩ, dáo xư hãy thể hiện tài năng đi, nhớ thêm vài điều luật nhé, từ hiến pháp đến Nghị định, từ quốc tế đến Việt Nam, không được quên Mỹ đâu đấy. À mà thêm tí chiết nữa cho nó hàn lâm.
Làm xong gửi mấy anh loa phường chi sàm diện thụy. Nhớ chưa? Ô kê xong.
Bước 4: Kiện
Tất nhiên là kiện. Bước này quan trọng bởi mục đích đã thay đổi. Hãy quên Trung Quốc mà tập trung vào chính quyền.
5 vị tinh tú đâu, các vị là tinh tú của đất nước, các vị bị mất quyền làm người từ hôm biểu tình, mà quyền con người quan trọng lắm, vì thế các vị sẽ kiện.
Nhưng nghe kiện không hay, các vị nghĩ đi, kiện dưới hình thức nào cho nó oách một tí, cuốc tế một tí. À, bố cáo, tuyên bố? hay thông báo? Đúng rồi, thông báo cho toàn thiên hạ biết là các bác bị mất quyền làm người. Nhớ trích dẫn hiến chương liên hợp cuốc, điều 68, 69, 71, 73 về quyền con người.
Các vị thấy chưa, từ Trung Quốc đến chính quyền là như thế đấy. Đề nghị hoan hô. Giả chóng Trung Quốc, thực chống chính quyền.
—————-
Chính quyền biết không?
Biết hết, sâu này bọ kia chính quyền không lạ. Nhưng chờ đấy, chữa bệnh, diệt khuẩn phải đúng cách, có phác đồ hẳn hoi. Hơn ai hết, chính quyền biết khi nào có thể để vết thương tự lành, khi nào cần cồn i ốt, và khi nào cần cắt bỏ khối u.
Chỉ thương 5 vị tinh tú chường mặt ra mà bố cáo.
Thảm thương cho kiểu rân chủ bại não (lời anh Phet).
Thêm một bức hình cho độc giả MTTNCPD

Biểu tình: LỢI VÀ HẠI!


Chả mấy ai chịu tìm hiểu khái niệm trước khi tham dự sinh hoạt chính trị để suy xét về Lợi – Hại & dành ra 5′ phân vân: Nên – Không nên?!

Biểu tình, tuần hành.. là sản phẩm du nhập từ phương Tây, quê hương của nền chính trị nghị trường đa nguyên, cái nôi của nền công nghiệp. Ý thức chính trị, thái độ công dân, phương pháp thể hiện chính kiến & quan điểm xã hội của người dân phương Tây khác xa với người phương Đông.
1/ Ý thức kỷ luật tự giác: Dù ở giữa rừng, không có chỉ huy, dù là kẻ bại trận.. nhưng cứ từ 3 người trở lên là lính Đức đi đều. Dù nửa đêm đường phố vắng ngắt nhưng xe vẫn dừng trước đèn đỏ ở Stockhom, London..
2/ Đặc thù chính trị: Các đảng ít mang tính lý tưởng như tên gọi, tôn chỉ mà là đại diện cho 1 nhóm tài phiệt tư bản nhất định (tương đồng quyền lợi). Các đảng cần quần chúng để tạo hiệu ứng đám đông nhằm tranh giành cử tri. Vì thế, biểu tình được các đảng mê mẩn & khai thác tối đa.
3/ Đặc điểm xã hội: Với nền công nghiệp có bề dày 500 năm nên các công đoàn, nghiệp đoàn, hiệp hội có vị trí, vai trò rất lớn. Dù là đại diện cho công nhân nhưng các lãnh đạo công đoàn, nghiệp đoàn, hiệp hội lại là những nhà hoạt động xã hội chuyên nghiệp. Điều tiết, giảm thiểu xung đột lợi ích giữa giới chủ với công nhân đã làm nên vị thế của các nhà hoạt động XH này. Khi cần gây sức ép lên chính phủ, các nhà hoạt động XH sẽ sử dụng CN để tạo áp lực quần chúng.
Do đó, biểu tình ở phương Tây là chuyện cơm bữa, nhàm đến nỗi báo chí chả thèm đăng, chính phủ chẳng đoái hoài bận tâm. Mọi chuyện giao phó cho cảnh sát. Bất cứ cuộc biểu tình nào cũng có mặt các chú Polic vạm vỡ, đằng đằng sát khí, dùi cui lăm lăm, vòi rồng chực sẵn & súng bắn hơi cay dày đặc. Mời các vị vô tư biểu tình!Cũng có những cuộc biểu tình không bị trấn áp: Từ 1968 – 1973, ở châu Âu có hơn 25.000 cuộc biểu tình với hơn 600 triệu lượt người tham gia để phản đối chiến tranh xâm lược Việt Nam của đế quốc Mỹ. Vì đây là sự thịnh nộ của lương tâm, ít có bóng dáng đảng phái/tôn giáo/công đoàn đóng vai trò chủ động nên các chính phủ châu Âu dù thân Mỹ hay không cũng không dám đàn áp vì rất có nguy cơ bùng nổ xã hội.Tóm lại, biểu tình luôn do 1 tổ chức chính trị, thủ lĩnh hoạt động XH tổ chức với mục tiêu rõ ràng & những toan tính cụ thể. Chưa hề có bất cứ 1 cuộc biểu tình nào do nhà cầm quyền phát động (dù đất nước lâm nguy) vì không bao giờ đạt được bất cứ thành quả nào thông qua biểu tình. Dù 5 tỉ người trên hành tinh đi biểu tình phản đối, Mỹ vẫn cứ đánh 1 nước nào đó mà Mỹ muốn. Từ 1968 – 1973, dù > 25.000 cuộc biểu tình rầm rộ khắp các thành phố lớn châu Âu nhưng ở VN vẫn có hàng triệu tấn bom rơi, hàng trăm ngàn trận đánh lớn nhỏ đẫm máu & quyết định thắng bại nằm ở 2 vế: Thành quả chiến trường & nghệ thuật ngoại giao quốc tế (kể cả trên bàn đàm phán). Biểu tình là công cụ mà kẻ tổ chức lợi dụng sức mạnh đám đông nhắm vào chính phủ. Các cuộc biểu tình ở đô thị miền Nam trước 1975 luôn có bàn tay cộng sản & họ đã thành công khi:
1/ Lăng nhục chế độ Thiệu là chó săn của Mỹ giữa thanh thiên bạch nhật.
2/ Đánh thức, kích động tinh thần chống Mỹ ngụy trong giới trẻ & nhân dân. Tạo bất ổn xã hội, chi phối sức kiểm soát an ninh của đối phương.
(Biểu tình => Đàn áp => Thương tích => Căm hờn => Cộng sản có lợi).
3/ Gạn lọc những nhân tố tích cực hăng hái để bổ sung cho chiến trường.
Rõ ràng, không có bất cứ cuộc biểu tình nào mang ý nghĩa Quốc gia <=> Quốc gia đạt được thành tựu. Nó chỉ là dịp phô trương thanh thế, uy lực của 1 đảng phái nào đó muốn quảng bá hình ảnh trước công chúng (nực cười trong các cuộc biểu tình ở Phi, Hàn, Thái.. đòi Nhật bồi thường cho những phụ nữ bị sử dụng làm nô lệ tình dục trong chiến tranh thế giới thứ 2. Khi cuộc biểu tình thu hút được sự chú ý đám đông, các đảng viên của đảng tổ chức BT chạy đi phát tờ rơi: “Hãy bỏ phiếu cho XYZ..”).Các cuộc biểu tình phản chiến sôi sục ở Mỹ chỉ lờ mờ bóng dáng lương tri (theo nghĩa phổ quát) mà đậm tính thực dụng kiểu Mỹ. Trước chiến tranh VN, Mỹ không áp dụng chế độ quân dịch mà thanh niên tự nguyện đi lính như 1 nghề kiếm sống. Từ 1965, quân dịch bắt buộc cho cả các trường đại học. Vì sợ chết vô nghĩa, sinh viên chỉ còn 2 chọn lựa: Hoặc là trốn đi nước khác như Bill Clinton hoặc xuống đường như hàng chục triệu sinh viên không có cửa trốn. Phụ huynh cũng xuống đường vì họ xót con em đang làm tấm bia thịt cho Việt Cộng. Dĩ nhiên, các cuộc biểu tình khiến các nhà sản xuất vũ khí/lái buôn chiến tranh bực mình. Vậy là nền Dân Chủ Mỹ thẳng tay quật dùi cui vào đầu Hòa Bình (xịt máu).

Trở lại vụ 05/06 & 12/06. Bất cứ người VN ngay ngắn tử tế nào cũng uất ức phẫn nộ trước sự lưu manh, đê tiện & ngang ngược của lũ hiếu chiến, bá quyền, bành trướng trong bộ máy cầm quyền Trung Quốc (giới chính trị, quân sự chóp bu TQ không phải ai cũng hung hăng). Nhưng nếu ta có trong đầu chất gì đó gọi là não & não kia có vài nếp nhăn của cái gọi là trí tuệ thì ai cũng hiểu, nguy cơ chiến tranh còn xa. Muốn giành lại chủ quyền thiêng liêng thì không còn con đường nào khác ngoài 2 yếu tố: Thành quả chiến trường & nghệ thuật ngoại giao quốc tế! Đó là công thức bất di bất dịch cho bất cứ xung đột nào. Muốn thắng trên chiến trường phải có nền quốc phòng mạnh. Muốn có quốc phòng mạnh, kinh tế phải phát triển. Muốn phát triển kinh tế phải ổn định xã hội.

ẢnhTrước đó 10 ngày, Việt Tân phát đi lời hô hào biểu tình, lên kế hoạch tài chính (dự trù 30 – 50.000 người, chi phí in áo, cờ, biểu ngữ, ăn uống, tàu xe, liên lạc, thưởng khích lệ tinh thần.. ~ 200usd/người), khai thác tối đa ưu thế internet, cho chân rết len lỏi vào các trường đại học, lợi dụng chân gỗ trên các diễn đàn có ban quản trị lỏng lẻo, yếu kém để xách động cộng đồng. Hầu hết người tham gia đều trẻ nên đừng bảo họ không biết internet & lời hiệu triệu của Việt Tân, càng đừng nên nói dân IT mà không biết Việt Tân là gì (như lời thanh minh về sau). Nhà cầm quyền dù chả hứng thú gì với những hành vi phổi bò hăng tiết vịt của đám nông cạn, hời hợt nhưng cũng lỏng tay cho nó diễn ra nhằm các mục đích:
1/ Việt Tân bộc lộ lực lượng (qua tổ chức/vận động/hậu cần/điều hành..)
2/ Cho đám đông xả xì trét. Tiện thể lấy đó làm thành quả để mà khoe: “Ờ.. tao cũng dân chủ chớ bộ?!” nếu lỡ mai này có thằng nào rỗi mồm hạch hỏi về nhân quyền, dân quyền chi đó (Mỹ ưa chơi trò này).
3/ Luyện tay nghề cho l.l an ninh lâu nay rỗi việc (thiếu cọ xát thực tiễn)4/ Lấy tiếng với thế giới & đánh động các lân bang đồng cảnh ngộ.
Kết cục, những kẻ đi biểu tình/tuần hành tẽn tò quê độ khi hình ảnh họ phơi mặt trên báo Vichoco bên cạnh các khẩu hiệu sặc mùi xú uế. May mà họ còn biết ngượng (dù vẫn cố thanh minh, gỡ gạc). Chỉ xót xa thương Hoàng Lan đột tử vì lời trù ẻo của Khoằm, thảm hại cho CCB dỏm Mai Thanh Hải & 1 nhúm mấy em rận trở nên bơ vơ hơn lúc nào hết vì đã hoàn toàn lộ mặt trước cộng đồng yêu nước Việt thật thà & thông minh.
—————————————————
Nguồn: Blog Lê Vũ
-(JICKS)-